Showing posts with label Tuổi thơ. Show all posts
Showing posts with label Tuổi thơ. Show all posts

[Ảnh] Mùa trung thu, mùa ký ức tuổi thơ

Nếu như Tết nguyên đán là cơ hội gợi về sự mong mỏi đoàn viên, về những cột mốc trong cuộc đời mỗi người. Thì Trung thu lại khác, rằm tháng tám về, lằn ranh mỏng manh giữa tuổi thơ và hiện tại khiến người ta chao đảo và nhớ về một ký ức vừa xa xôi mà lại vừa gần như ánh trăng sáng bên thềm nhà. 



Ở đâu đó, có những loài hoa mang tên gọi tháng 4

Ở đâu đó, có những loài hoa mang tên gọi tháng 4

Khi những cơn mưa rào bắt đầu xuất hiện đột ngột đem theo tiếng sấm như những thanh âm réo rắt, những khuông bổng trong bản nhạc giao hưởng của đất trời và trong sắc màu rực rỡ của muôn loài hoa báo mùa, ấy chính là lúc hạ đang lấp ló đâu đây. Và trong mùa hạ xao xuyến ấy có những loài hoa mang tên gọi tháng 4
Ký Ức Tuổi Thơ Còn Đọng Trong Tôi - Chapter 1

Ký Ức Tuổi Thơ Còn Đọng Trong Tôi - Chapter 1

      Kết quả hình ảnh cho tuoi tho

       Khi mà những cơn mưa đầu mùa hạ rơi đều bên khung cửa, cũng là lúc những ký ức chợt ùa về cùng với mưa, những cái nắng sau những cơn mưa bắt đầu oi ả, tiếng thở dài của những rặng mía già cũng thôi rầm rì cùng với mưa. Ngồi lặng nơi hiên nhà, nhìn những hạt nước long lanh trên kẻ lá cùng những cánh mối bay làm tôi nhớ về cái thời, cái thời mà người ta cứ bảo nó là thời " trẩu tre". Vâng! đúng là thời trẻ trâu thật các bạn ạ. Trong cái không khí hơi đất nồng sau những cơn mưa, tiếng giọt nước nhỏ đều đều lên mái nước càng làm tôi nhớ về những gì đã xa...

Có một vùng ký ức tuổi thơ trong tôi

Có một vùng ký ức tuổi thơ trong tôi

tuổi thơ trong tôi

1. Cánh bèo trôi nổi đưa tôi trôi dạt nhiều nơi, khắp chốn rồi neo lại ở một góc nhỏ của thị trấn miền biển cuối trời tổ quốc. Nhiều lúc tôi cứ chạnh lòng, tủi thân vu vơ khi nhìn đám nhỏ chơi nhởi trước nhà rồi tự hỏi : " Sao mình không có một tuổi thơ yên bình hơn một chút?". Tự hỏi rồi ngay lập tức tự trách mình cầu toàn, tham lam.
Nhớ tuổi thơ

Nhớ tuổi thơ

tam-su-ngay-xua-ngay-xua (4)
Vườn mơ gửi gắm nối dây diều
Khúc bổng đưa hồn đẫm sáo tiêu
Mấy nhịp âm thầm ru bến hiểu
Đôi dòng lặng lẽ gợi bờ xiêu
Trò vui giả cưới anh làm kiệu
Hứng khởi đùa chơi đám rước chiều
Phận bạc phai tình câu nợ thiếu
Ôm sầu mỏi gối nhặt bông diều
Mảnh ký ức về tuổi thơ...

Mảnh ký ức về tuổi thơ...


Tuổi thơ tôi là những con chữ ê a khi đến trường, là những bức tranh vẽ làng quê, con gà, con trâu, là những bài thể dục buổi sáng mà cô giáo dạy... Tuổi thơ của tôi là một cánh đồng bát ngát hoa, là những cánh diều dập dìu cùng mây và gió.

Nơi dòng sông chảy vào nổi nhớ...




Dòng sông chở nặng phù sa như dòng sữa mẹ ngọt ngào nuôi dưỡng cả làng chài nghèo. Không chỉ cho tôm cá đầy ghe, dòng nước xanh mát còn tưới tắm bao ruộng lúa, vườn cây. Lúc nhỏ tôi tò mò hỏi nội: “Nước sông sẽ chảy về đâu?”. Bà xoa đầu tôi: “Chỉ có biển bao la mới ôm nước vào lòng thôi, cháu ạ!”.

Và ta đã đủ lớn để mong bé lại

Và ta đã đủ lớn để mong bé lại...

Trong đời, ai cũng có đôi lần mong cho thời gian quay trở lại.... Mà chẳng phải là sự tiếc nuối một khoảnh khắc, một lời nói, một quyết định, hay điều gì còn dang dở... nhiều khi chỉ là niềm thương nhớ chính mình khi ấy, tại thời điểm ấy... khi nụ cười còn vô tư lắm, và ánh nhìn thì vẫn thanh thản veo trong...

'' Khi người ta đủ lớn... người ta không còn nhìn thấy những sắc màu tuyệt đối.
Thay vào đó là sự điều hòa, lẫn lộn. Trong trắng có đen, trong thật có giả, trong gần có xa...
trong gặp gỡ có ly biệt, trong nụ cười có âu lo, và trong tình cảm có đắn đo cân nhắc.''
- Và cũng đã đủ lớn để mong bé lại -



Trong đời, ai cũng có đôi lần mong cho thời gian quay trở lại.... Mà chẳng phải là sự tiếc nuối một khoảnh khắc, một lời nói, một quyết định, hay điều gì còn dang dở... nhiều khi chỉ là niềm thương nhớ chính mình khi ấy, tại thời điểm ấy... khi nụ cười còn vô tư lắm, và ánh nhìn thì vẫn thanh thản veo trong....

Khi người ta đủ lớn, người ta bỗng thấy thủơ ấu thơ sao tràn đầy sắc màu rực rỡ thế. Cánh đồng xanh mê mải. Trời mây trắng dịu êm. Chuồn chuồn ớt thắm đỏ. Màu mực trong vở tím ngắt. Mèo vàng sưởi nắng lim dim. Trận mưa rào trên mái tôn xám. Da đen nhẻm chạy dưới trưa hè. Cả một thế giới rạng rỡ, tuyệt vời và trong vắt.
 
Để rồi khi lớn lên... cái thế giới ấy chỉ còn là một miền hoài niệm, mà dù người ta có gắng đi tìm, có ngắm nhìn qua một góc kính nào thì cũng không thể nào tái hiện lại được.
 
Không một sắc trắng nào vi vút như gió lùa qua khe cửa ngày đông
Không một sắc tím nào bềnh bồng như bằng lăng ngang trời mùa hạ
Không một sắc hồng nào khác lạ như nụ hoa mới biết yêu thủơ ban đầu …
Khi người ta đủ lớn, người ta bỗng thấy lúc bé đời sao đơn giản thế, mà lại tươi đẹp thế.
 
Sao khi lớn lên, người ta có thể ăn bất kì món đặc sản cầu kỳ nào, mà lại không thấy vui miệng bằng cây kem mút ăn vội trước cổng trường giờ tan học.
Người ta có thể mua sắm cho mình bất cứ thứ quần áo hợp mốt nào, mà lại không thấy háo hức bằng lúc khoác lên mình chiếc áo ba mẹ mua cho diện Tết.
Người ta có thể đi cùng người yêu trên chiếc xe hơi đắt tiền, mà lại chẳng thấy tim mình xao xuyến như lúc ngồi sau xe đạp của cậu bạn lơ đãng ngày xưa.
Thế đấy, người ta có thể đạt được mọi thứ mình muốn, để rồi nhận ra rằng, khi cuộc sống quá dư giả, thì có những giá trị chỉ khi thiếu thốn ta mới có thể cảm nhận được...
 




Khi người ta đủ lớn, thì cái tôi cũng lớn lên theo.
Người ta không còn vui được nữa, bởi chính sự kiêu hãnh và định kiến của mình, của những người xung quanh.
Người ta rồi giới hạn mình trong những định mức, để mọi điều là vừa đủ.
Để không quá tha thiết, không quá say mê, không quá cuồng si một cái gì.
Ước mơ không theo đuổi, yêu thương chẳng tỏ bày.
Làm gì cũng suy tính, sẽ ra sao ngày sau.
Rồi bằng lòng cho rằng vậy thì sẽ không buồn khổ.
Nhưng rồi làm như thế, có chắc rằng đời đã hạnh phúc hơn không?

Khi người ta đủ lớn, người ta không còn nhìn thấy những sắc màu tuyệt đối. Thay vào đó là sự điều hòa, lẫn lộn.
Trong trắng có đen, trong thật có giả, trong gần có xa, trong gặp gỡ có ly biệt, trong nụ cười có âu lo, và trong tình cảm có đắn đo cân nhắc.
Người ta cũng biết giữ những khoảng cách, để rồi thi thoảng bỗng thấy mình quá đỗi cô đơn.
Cô đơn không phải là những khi một mình không có ai bên cạnh, mà là khi ở giữa cuộc vui thấy mình u uẩn, giữa tiếng cười rộn ràng thấy trong lòng mưa rơi, giữa yêu thương thấy dửng dưng vời vợi. Khi không ai thấu hiểu và chia sẻ. Khi thấy mình không thuộc về một nơi chốn hay một người nào cả. Ai cũng muốn gần nhau đấy, mà sao rồi ai cũng rất lẻ loi?
Ký ức tuổi thơ

Ký ức tuổi thơ


Kết quả hình ảnh cho tuoi tho

                               
                               Yêu biết mấy một thời trong quá khứ
                               Năm tháng dài lưu giữ mãi ngày thơ
Kỷ niệm ơi thương nhớ đến từng giờ
Lúc nhặt những cành mơ cùng đố lá.
Nhớ từng buổi trốn nhà… đi bắt cá
Nhớ về tuổi thơ - Sưu tầm

Nhớ về tuổi thơ - Sưu tầm

Kết quả hình ảnh cho tuoi tho

Hôm nay tự dưng trong lòng thấy lạ! Bỗng chợt nhớ về miền ký ức tuổi thơ tôi. Ai cũng đã từng trải qua những chuỗi ngày tuổi thơ với biết bao là kỷ niệm. Dẫu biết rằng quanh ta vẫn còn có những số phận đáng thương, những con người không may mắn có được những ký ức ngọt ngào thời niên thiếu, tuổi thơ của họ đã bị đánh cắp tự bao giờ.
Tổi thơ ơi! Có bao giờ trở lại...

Tổi thơ ơi! Có bao giờ trở lại...

Cho tôi một lần quay về tuổi thơ, sống lại ngày tháng chỉ có niềm vui, tiếng cười. Nơi ấy chứa đựng ước mơ, sự an nhiên và tình bạn tình người không toan tính.

Mỗi người chúng ta, ai cũng có những tháng ngày tuổi thơ vô tư, tinh nghịch, hồn nhiên, trong sáng. Khi lớn lên, vì dòng đời ngược xuôi xô đẩy, mãi cuốn chúng ta theo trong cái tất bật, trong những nỗi lo thường ngày, mà quên đi những tháng ngày hoa mộng ấy. Đến một lúc nào đó, chợt ký ức tuổi thơ từ một cõi xa xăm trong tiềm thức ùa về, khiến cho lòng ta như lắng lại, hồi tưởng lại những tháng ngày đã qua mà không khỏi thầm tiếc nuối, nhớ nhung...
TUỔI THƠ ƠI, CÓ BAO GIỜ TRỞ LẠI
                                                   Chơi Nhà Chòi
Nhớ về ngôi nhà ván mục, dán giấy quanh tường, nơi có tình thương gia đình, những buổi sáng ba chở đi học trên chiếc xe xì po cà tàng, tiếng pô vang rền khắp con đường đi học. Những ngày cuối tuần cùng ba mẹ lên núi, chỉ nghe tiếng xe là chú chó đã chạy lên đầu dốc quẩy đuôi đứng đợi. Những ngày mưa, cô thím ngăm gạo, rồi xay bột đổ bánh xèo, mùi thơm lôi cuốn, bọn nhỏ chúng tôi cứ đứng xà quần đợi đến chiêc bánh của mình.
Ở miền kí ức ấy, nó có những đứa bạn cùng trang lứa, cùng nhau lớn lên
Những buổi tan học về, đi dọc đường cầm phấn vẽ vời lung tung cho bạn đi sau đọc. Rồi đứa leo cây vú sữa hái trộm, đứa đứng dưới chụp sống chín mặc kệ. cứ thế chạy về chia nhau ăn.
Chiều mát, cả bọn con gái rủ nhau chơi nhảy dây, chơi keng, lò cò. Mỏi chân thì lượm đá chơi ô ăn quan . Chán trường rồi bắt sang trò năm mười trốn tìm.
Có hôm để thay đổi trò vui, cả bọn gái chúng  tôi lại lân la theo bọn con trai chơi đá banh. Vào đá loạng xạ, la thì nhiều mà đá trúng banh thì ít.
TUỔI THƠ ƠI, CÓ BAO GIỜ TRỞ LẠI
                                    Chơi Lò cò
Con gái hay chơi đồ hàng, đứa thì hái cỏ dại làm người bán rau. Đứa khác lại lấy thân bèo làm bánh mỳ, trứng ốc bưu làm sốt. khoai tây làm chả. Lá bông bụt cứ được quy định là tiền. Bạn nào hái được lá to thì là tiền lớn, lá nhỏ là tiền bé cứ thế hết buổi chiều.
Ngày bé chúng tôi thật lắm trò, có hôm trốn gia đình đi xuống sống bắt cả mấy thau ốc hến. Rồi chẳng đứa nào dám đem về nhà sợ bị la. Hồi đó ti vi hay chiếu phim bao thanh thiên, cả bốn đưá đi vào rẫy rồi chia vai ra mà diễn. Đứa làm bao công, đứa kia làm Triển Chiêu, Công Tôn Sách .. trong phim có đoạn cô gái treo người lên cây. Cô bạn kia bắt chước, ai ngờ cây gãy cành, bạn ấy té cái ụp xuống cát làm cả bọn chúng tôi có một trận cười suốt đường về.
Lúc nhỏ ai cũng muốn làm người lớn, cũng bày bàn ra làm lớp học. Cô giáo thì đeo hai cái khăn trước và sau lưng quần làm tà áo dài. Cũng đọc chữ, chấm điểm.  Rồi làm bác sĩ khám bệnh, cắt những miếng giấy cứng có màu ra làm thuôc. Tôi đảm nhận làm cô thợ may, xin những miếng vải vụn từ tiệm may đồ về cắt cắt khâu khâu đầm váy cho búp bê. Ngày bé, ai cũng muốn bắt chước những nhân vật mình thích, làm những gì mình muốn dù với những dụng cụ đơn giản và ý tưởng bất chợt. Có hôm đi chơi hội chợ, về nhà bọn tôi bắt chước làm theo. Góp tiền mua bánh kẹo, Cũng để mấy cái rổ xa xa, hái mấy trái ổi làm banh thảy vô thì trúng kẹo. Bạn trai kia đóng đinh vô miếng ván, cho viên bi lăn xuống, nếu vào ô cuối cùng thì được bánh. Thế là bữa sau khỏi cần đi hội chợ mà vẫn có thể chơi không tốn nhiều tiền. Chiều hè, bọn nó lấy giấy tập cũ, vót những khúc tre nhỏ sau nhà dán thành con diều, rồi cứ thế xin mẹ một cuộn chỉ ra đồng mà thi thả diều xem diều ai cao hơn.
TUỔI THƠ ƠI, CÓ BAO GIỜ TRỞ LẠI
                                                      Chơi Thả Diều
Con nít chơi một trò hay chán, nên luôn tìm ra những trò mới để thỏa mãn sự tò mò. Mấy đứa con gái hay chơi nhà chòi, đóng mấy cái cây, rồi lấy lá lợp thành căn nhà. Phá hơn nữa là trò nấu ăn, dùng lon bò sữa nấu cơm, ăn với xì dầu ( nước tương ) thôi nhưng cảm thấy rất là ngon . Những buổi tối mưa lạnh, bọn tôi tụ tập nhà bạn cùng xóm. Ngồi kể chuyện ma, không biết bọn nó nghe đâu rồi kể lại làm đứa nào cũng sợ nhưng vẫn cứ thích nghe . Xong, không ai dám về nhà một mình.
Vui nhất là ngày dịp Trung Thu và những ngày Tết. Trung Thu - ai cũng háo hức mong chờ đến thời điểm này, nhất là những lũ trẻ, bởi chúng tôi sẽ được xem những chiếc lân do bọn con trai trong xóm làm và tập múa. Chưa đến trung thu mà tiếng trống lân đã đánh thức không gian yên bình của những chiều thu yên ả. Cả người lớn lẫn trẻ nhỏ đều nôn nao.  Qua Trung Thu, tôi lại mong ngóng những ngày Tết. Mới hai mươi mấy tháng chạp mà không khí Tết đã rộn ràng khắp nơi. Chúng tôi hẹn nhau đem mền chiếu xuống sông giặt, được thức canh nồi bánh tét cùng với ông bà và lũ bạn, sẵn ké vài củ khoai lang lùi thơm phức,  được mẹ mua quần áo mới và được lì xì đầu năm…
Khi bé, những suy nghĩ ngây ngô đôi lúc khiến người người lớn phải bật cười, như ăn hạt trái cây vào bụng liệu có mọc cây không? Những lời chọc ghẹo của người lớn, con nít nghe cứ tưởng là thật, rồi lo sợ, rồi mếu máo và khóc.
Có lẽ thứ duy nhất trên đời không thể nào lấy lại được chính là thời gian. Mỗi con người chúng ta chỉ có một lần tuổi thơ, không bao giờ đến hai lần, như tuổi trẻ qua đi rồi sẽ không bao giờ trở lại nữa, chỉ có kỉ niệm là luôn ở trong tim mỗi người, dù vui dù buồn. Và kỉ niệm về những ngày thơ ấu là kỉ niệm đáng quý nhất trong cuộc đời mỗi con người.

Tuổi thơ là hòi ức đẹp đẻ nhát của chúng ta...

Tuổi thơ là hòi ức đẹp đẻ nhát của chúng ta...

Tôi là người luôn hoài niệm về quá khứ, nhất là những gì xưa cũ ấy đã gắn liền với tuổi thơ tôi, đã cùng tôi mà trưởng thành. Tôi tin là nhiều người cũng giống như tôi, nếu không thì đã không có những bộ sưu tập đồ cổ, tem cổ,,v.v... Nhưng đến một lúc nào đó cái cũ phải ra đi để nhường cho cái mới tốt đẹp hơn. Thật ra, những cái cũ ấy ra đi nhưng không có nghĩa là mất đi, vì nó mãi luôn trong trí nhớ của chúng ta. Trở thành những hồi ức đẹp đẽ nhất của chúng ta trong những năm tháng đó.

Tuổi thơ tôi


Chồng nụ, chồng hoa.
Chọi nhau cỏ gà.
Đánh chuyền, đánh chắt.
Bắt dê bịt mắt.
Rồng rắn lên mây.
Cùng nhau nhảy dây.
Bắn bi, đánh đáo.
Nặn đất làm pháo.
Chọi dế, chọi gà.
Hái lá mít , đa.
Làm trâu , làm nghé.
Nhảy lò cò nhé !
Hay Ô ăn quan.
Chơi tú ăn gian.
Vẽ râu bôi mặt .
Nhưng mà vui nhất.
Được ra tắm mưa .
Rồi cùng chơi cờ.
Một Ngày Để Trở Về Tuổi Thơ

Một Ngày Để Trở Về Tuổi Thơ

Kết quả hình ảnh cho tuoi tho

Có lẽ, món quà tuyệt vời nhất của cuộc sống này mỗi khi mệt mỏi chính là đi tìm những đoạn hồi ức của tuổi thơ.

Tôi nhớ về tuổi thơ tôi, là những lần đuổi theo chiếc xe đạp rao kẹo kéo đến hụt cả hơi, chầm chậm ăn từng chút một để cố kéo dài ra hương vị của nó. Là những món đồ chơi túm năm tụm ba hái lá cây xào nấu, là những gói ô mai dây dài ngoằng giấu kỹ vụng trộm vì sợ bị mắng, là những ngày tháng tích cóp tiền ăn sáng chỉ để mua một cuốn truyện tranh, là đôi ba lần đùa nghịch chạy nhảy mà ngã đến gãy chân.

Thơ học trò - Hoa Sữa

Thơ học trò - Hoa Sữa

tho-tinh-yeu-

    Một thứ tình yêu vô tư, đơn giản chỉ là những mảnh giấy nhỏ được để dưới gầm bàn, hay chỉ là những dòng thư viết vội được đặt trước giỏ xe. Ai trong chúng ta cũng có ít nhất một tình yêu như thế phải không.? Có thể thứ tình yêu đó, vội vàng, không kết quả nhưng để lại trong ta những kí ức không thể nào quên. Nếu bạn cũng đang có một tình yêu học trò mộng mơ như thế hãy cùng theo chân chúng tôi khám phá và cảm nhận những bài thơ tình yêu hay dành cho tuổi học trò sau đây nhé.
Có một vùng ký ức tuổi thơ tôi...

Có một vùng ký ức tuổi thơ tôi...

Xa quê những tháng năm dài đằng đẵng và cũng ngần ấy thời gian tôi nhìn cây hoa gạo già ở đình làng Mỹ Lộc trải qua bốn chục mùa tháng 3 thay lá, xanh chồi, nở hoa.
Người dân làng nguồn sông nước ở huyện nhỏ Tiên Lãng quê xưa của tôi là những con người sống giản dị, chất phác và đôn hậu.
Làng tôi vùng châu thổ sông Hồng bên lở bên bồi. Ruộng hai vụ chiêm khê mùa úng. Những người nông dân chân lấm tay bùn, ngày dài lam lũ, tay ngập bùn sâu, gieo hạt lúa trên những cánh đồng quê hương mùa gió lộng…
Họ gắn bó bền chặt với nguồn cội trên cánh đồng người. Rồi những mùa nặng trĩu hạt lúa vàng. Con đường làng quê tôi mỗi khi vào mùa gặt, rạ nằm phơi trong sắc nắng vàng đậm. Đòn xóc cong nắng chiều, rung rinh chùm lúa chín. Từng đàn trâu lững thững về chuồng, đuôi ve vẩy, vểnh cặp sừng cong, chen nhau lấn cỏ trên lối đi quen thuộc, bóng chiều muộn…
Thuở nhỏ ấy, bọn trẻ tụi tôi hay thích ham đuổi bắt cào cào châu chấu xanh sau mỗi vụ mùa gặt và cũng hay trèo leo trên thân cây để bắt những chú ve con.
Viết về quê hương: Có một vùng ký ức tuổi thơ tôi…
Nắng ngày hạ đổ xuống như hong, khoảng sân nhà tôi lúc nào cũng đầy màu nắng mới và mẹ hay bỏ thóc ra phơi đầy. Tôi còn bé cứ lõng nhõng đọc bài thơ 'chú ve' bên gốc hoa mít xanh mát, thỉnh thoảng gọi mẹ í ới…
Tôi bị bố quở phạt vì nắng mà vẫn đi bắt cá cùng lũ bạn hàng xóm. Ký ức tuổi nhỏ nghịch ngợm, hồn nhiên ấy cứ theo tôi suốt cuộc đời.
Tôi nhớ vùng trời hạ đầy gió và trăng mát. Đó là những đêm tôi cùng mẹ trải chiếu ra sân ngồi. Mẹ lấy chiếc mo cau quạt cho tôi. Tôi mơ màng gối lên lòng mẹ mà nhìn những ánh sao đêm sáng rực.
Khi ấy, tôi thấy mình như được chạm tới cung trăng của chị Hằng, chú Cuội và được nghe đàn vĩ cầm của nghệ sĩ ve sầu trong đêm.
Tiếng dế mèn sau khu vườn nhỏ cũng làm tôi thích thú, say mê đến lạ kỳ. Tôi yêu các loài vật nhỏ bé và thiên nhiên xung quanh mình. Khoái lắm cái cảm giác được uống bát nước vối đậm đặc từ tay mẹ nấu, được ngửi mùi hương bưởi và hương lá nhu từ mái tóc thơm thơm của mẹ. Và từ ấy, tôi cũng ước mơ sau này lớn lên trở thành thiếu nữ có mái tóc dài và thơm như của mẹ.
(…) Giờ đây mỗi lần qua con đê làng, nhìn mùa lúa xanh, gió thổi hương cỏ gừng, tôi lại nao nao nhớ về cây gạo ở thôn cũ của quê nhà. Mái đình cổ kính nằm quên tuổi nghìn năm…
Gần cổng làng của thôn là quán mái lèo lợp rạ đơn sơ, bát nước chè nguồn đậm đà ngọt vị hương quê, béo ngậy tô mỳ ngon và miếng bánh tráng nướng thơm giòn tan. Ôi! Hương vị quê làng của ngày mẹ dẫn tôi đi thi tiểu học, đến nay vẫn ngỡ như vừa mới hôm qua thôi...
Tôi nhớ về cái lò rèn đúc đồng đỏ của ông Tư Vè, gần bên mùa hoa xuyến chi nở trắng ngần, ở đó còn có bánh xe nước quay đều cần mẫn, ống tre tròn trút từng vòng trắng xóa xuống đám ruộng lúa xanh mơn thì con gái.
Tay búa rèn của người thợ nhịp nhàng, cần mẫn trên những cây chông sắt nhọn đỏ hồng dùng cho thiếu nhi và dân làng gài bẫy đánh giặc Tây. Thấp thoáng sau hàng cây xanh là chiếc cầu treo bắc ngang nối tình hò hẹn, đến những mùa trăng non cứ run run gót dại khờ…
Con sông quê nuôi dưỡng tuổi thơ, những con gái, con trai làng vào độ tuổi 13 hồn nhiên để ngực lưng trần tắm mưa nguồn bình thản. Rồi rủ nhau ra chái hè đếm bong bóng phập phồng trôi nước.
Viết về quê hương: Có một vùng ký ức tuổi thơ tôi…
Chiều êm ả bên giếng làng quê, con gái miền trung du hồn nhiên tắm, ngực tròn núm nhụy. Gàu mo cau xối nước mát chảy qua tấm lưng thon nõn nà, cười khúc khích.
Đêm sân đình làng mát, trăng lấp lánh tán cổ thụ già. Gió thoảng qua đủ ngắt nhẹ vài chiếc lá sương, rơi lung linh óng bạc. Những chiếc lá mang theo bao rụt rè kỳ diệu của tuổi thơ
Nhớ quê nhớ dòng sông thương trôi ngược với ăm ắp hoài niệm tháng 5. Ban mai sớm cùng mùa vải chín đỏ mọng trong hơi sương thu mát con đường đi.
Nắng từ từ lên cao, rồi chiếu về phía thôn làng của huyện, sáng ửng đồi chè, quế, tiêu xanh mướt. Những con đường trải nhựa hai chiều, những ngôi nhà mái ngói đỏ, mái bằng nối nhau thật hạnh phúc.
Tuổi ấu thơ tôi cứ êm đềm trôi qua như gió thổi dịu dàng! Nó trong vắt như dòng sông quê nhà, như những buổi trưa hè đứng dưới hàng cây mát rượi. Tôi không sao quên được sắc trời xanh biếc và ánh nắng màu vàng.
Quên sao được người dân quê mộc mạc, chân tình, chất phác ấy. Quên sao được những con đường trải đầy lớp rơm rạ vào mùa lúa chín và những đêm đầy trăng đi đuổi bắt đom đóm rơi. Tôi nhớ… nhớ lắm!