Thời học sinh có lẽ luôn là kỷ niệm đẹp nhất trong lòng mỗi cô cậu học trò, bởi cái thời ấy hồn nhiên, ngây thơ và trong sáng lắm! Mối tình đầu của tuổi học trò có lẽ sẽ là khó quên nhất. Nếu ai đó đã từng trải qua thứ yêu đương vụng dại này, mới thấy tình yêu thủa đó thật tuyệt vời. Một tình yêu trong sáng, “ngây ngô”. Nhiều khi thầm thương, trộm nhớ ai đó nhưng chưa một lần dám nói: Tuổi mộng mơ... của một thời hư ảo. Chẳng bao giờ chịu nhìn ngó đến ai đâu. Mắt thì mãi ngơ ngác.... đến u sầu.
Rồi lại nói với nhau rằng ai cũng có một thời yêu... như "giông bão...?..!..???"
thiết kế web tin tứctiếp tục bước đi trên con đường mình đã chọn, mở cánh cửa vào tương lai. Có môt câu nói đã đã khiến tôi suy nghĩ: “Dòng sông thời gian quả như đang chảy về biển cả, cuối cùng tất cả chúng ta đều phải có những bước đi riêng, không có bến cảng nào là dừng lại mãi mãi, chia tay hôm nay là để cho chúng ta đi tới những tương lai tốt đẹp hơn”. Ta sẽ tiếc lắm, không chỉ là gương mặt thầy cô, những người trao cho ta kiến thức, không chỉ là những người bạn, những người đã cùng sát cánh bên ta suốt từng ấy năm, ta còn tiếc cả thời thanh xuân của ta nữa, thanh xuân đã mang đi những gì và níu lại những gì, giờ còn ở lại là những cảm động nằm trong mỗi trái tim mọi người…Đứng trước ngưỡng cửa của cuộc sống, ta sẽ luôn thầm chúc những điều tốt đẹp nhất cho nhau,
Lớp học
Lớp học ơi hãy ở lại nơi này
Khung cửa sổ, thôi ta chào nhé
Bằng lăng tím trong sân trường lặng lẽ
Lá vẫy tay chào, tạ từ nhé người ơi
Ngày ra trường
Ngày ra truờng có kẻ đã cố cười
Sao nước mắt cứ lăn dài trên má
Muốn nói cùng nhau đôi điều nhưng khó quá
Có lẽ nước mắt đã nói hết niềm thươngthiết kế website thương mại điện tử
Kỉ niệm
Xin gửi lại trường những kỉ niệm về nhau
Tuổi bé thơ ơi, ta gửi người ở lại
Mắt đong đầy nắng , con tim khoắc khoải
Thổn thức nghẹn ngào thôi nhé trường ơi
Kỉ niệm.... thời áo trắng
Cơn gió thoảng chợt thoáng qua sân trường yên lặng
Làm lá vàng rơi... theo cơn gió bay xa...
Tuổi học trò cũng theo gió... đi xa....
Mang kỉ niệm và nổi buồn hạ đến.
Lũ học trò tin thiết kế web tin tứch nghịch... vô tư... ngốc nghếch....
Cúi nhặt chùm phượng vĩ... hát nghêu ngao
Tiếng cười... buồn... chợt làm chúng nôn nao
Và như thế... chúng ồn ào... mách bảo....
Tuổi mộng mơ... của một thời hư ảo
Chẳng bao giờ chịu nhìn ngó đến ai đâu
Mắt thì mãi ngơ ngác.... đến u sầu
Rồi lại nói với nhau rằng ai cũng có một thời yêu... như "giông bão...?..!..?"
... Chúng to nhỏ...ngày mai sẽ trở thành ngưòi lớn
Sẽ mãi nhớ nhau tuổi áo trắng sân trường
Tuổi học trò... của một thưở thân thươngthiết kế website thương mại điện tửTuổi tươi đẹp... cái thưở được núp vào những cánh "...hồng của phưọng..."
Tiếng ve
Có tiếng ve suốt một thời không ai hay
Chỉ đến lúc đứng cạnh nhau mới thấy buồn đến thế
Mười hai năm ve kêu như thành lệ
Bước đi không đành mà ngoảnh lại buồn hơn
Thoáng nỗi buồn, bừng tỉnh nửa cơn say,
Ngọn gió heo may đẩy ta về quá khứ
Tựa bóng hồ Tây ngôi trường xưa cũ,
Chăm sóc ước mơ thuở trong sáng dại khờ.
Ghế đá, cây xanh vẫn in hằn hơi thở
Sôi nổi bồi hồi tuổi mười tám đôi mươi…
Ai trả cho tôi cái chỗ tôi ngồi…
Cái nơi tôi gửi cả thời tôi thương!
Bài thơ nhỏ
Viết vội vàng trước buổi chia tay
Gửi lại đây nỗi nhớ
Cho sân trường vang nắng
Cho hang cây ngẩn ngơ
Cho ghế đá dại khờ
…Và cho ai
Bài thơ ơi,sao chẳng gửi từ đầu
Ngày mai, cổng trường đã khép.
Vấn vương mùa Hạ
Ta khép lại những hồn thơ mười bảy
Thưở loay hoay tà áo trắng bên thềm
Thưở mộng mơ... thời phượng hồng ngày ấy
Chợt hiện về... bao nổi nhớ dịu êm.
Mùa Hạ đến như chạm vào ký ức
Tiếng ve kêu rộn rã góc sân trường
Chút kỉ niệm làm lòng ta thổn thức
Đã qua rồi hư ảo những mùa thương.
Giờ nhớ lại những vần thơ thưở ấy...
Góp nhặt nổi buồn vụn dại của ngày xưa
Thưở dầm mưa... tóc ướt xõa lưa thưa...
Gợi nổi nhớ cơn mưa mùa hạ đến.
Thắm một trời... nhớ thầy cô thương mến...!
Nhớ bạn bè... thưở đến lớp xôn xao...
Thưở cắp sách... của một thời se tà áo...
Ngốc ngếch đến lạ thường xao xuyến thấy mà thương...
Hạ lại đến ta cúi nhặt cành hoa phượng
Nhớ mãi thầy cô... một tình thương độ lượng...
Chắp cánh ươm mầm cho ta những ước mơ
Để kỉ niệm... giờ lại hóa thành thơ trong lòng tôi không thể tắt...
Khoảng lặng thời gian
Phải chăng đã xa rồi tuổi thơ?
Khi nhận ra ta không còn là cô nhóc!
Đêm trở mình chợt khóc
Lắng xa rồi…
Tiếng rồng rắn lên mây…!
Đêm oằn mình trên những hàng cây
Hình như cố níu màu thời gian ở lại.
Nhưng lá bàng có bao giờ xanh mãi.
Cô bé buồn …
“Sắc đỏ rủa màu xanh “
Kí ức tràn về những con nước mỏng manh ,
Chập chững biết đi đã “dung dăng dung dẻ …”
17 tuổi ! cô bé nghĩ gì trong lặng lẽ?
Câu đồng dao ,
hay truyện cổ tích buồn?……
Thời gian trôi luôn ,
và ta không còn là cô nhóc
Tự hỏi lòng mình trong tiếng khóc
Phải chăng đã xa rồi tuổi thơ?…
Gửi cô giáo dạy Văn
Có thể bây giờ cô đã quên em
Học trò quá nhiều làm sao cô nhớ hết
Xa trường rồi em cũng xa biền biệt
Vẫn nhớ lời tự nhủ sẽ về thăm
Có thể bây giờ chiếc lá bàng non
Của ngày em đi đã úa màu nâu thẫm
Ai sẽ nhặt dùm em xác lá
Như em thủa nào ép lá giữa trang thơ
Ước gì… hiện tại chỉ là mơ
Cho em được trở về chốn ấy
Giữa bạn bè nối vòng tay thân ái
Được vui - buồn cười thật hồn nhiên
Em nhớ hoài tiết học đầu tiên
Lời cô dạy “Văn học là nhân học”
Nhưng chẳng ai học xong bài học làm người
Chúng em nhìn nhau khúc khích tiếng cười
Len lén truyền nhau gói me dầm cuối lớp
Rồi đây theo dòng đời xuôi ngược
Vị chua cay thủa nào cứ đẫm bờ môi
Như lúc buồn em nhớ quá cô ơi
Bài học cũ chẳng bao giờ xưa cũ…
Mái trường yêu dấu
Bốn năm trôi qua như một cái ngước nhìn
Để lại thấy những ngập ngừng, bối rối
Bỗng thoáng chốc tôi thấy mình thay đổi
Một chút buồn, lặng lẽ, bâng khuâng…
Mái trường xưa có in dấu hay không?
Những kỷ niệm của một thời để nhớ
Trang lưu bút vẫn ấm nồng hơi thở
Những nỗi buồn, nỗi hờn giận vu vơ.
Có còn chăng những thi si làm thơ?
Những thi sĩ tuổi mộng mơ ngày ấy?
Mỗi đứa một nơi giờ xa xăm biết mấy
Có còn đâu những buổi học hôm nào
Những tiếng gọi thân thiết “mày tao”
Đã rơi vào khoảng không gian yên tĩnh
Vang lên tiếng bước chân xưa tin thiết kế web tin tứch nghịch
Rồi lặng đi trong khoảng trống tâm hồn.
Đã xa rồi lớp học dưới mái trường
Một mái nhà chỉ còn trong kí ức
Nhưng trái tim vẫn bồi hồi trong ngực
Vẫn thầm thì khẽ gọi “Mái trường ơi!”
Không đề 1
Có mùa phượng vĩ không tên thành hò hẹn
Đỏ cái nhìn vương vấn lúc chia tay
Cô bạn gái ngại ngùng không dám khóc
Nghèn nghẹn lời trong đôi mắt đắng cay .
Có một tiếng ve suốt một thời không ai hay
Chỉ đến lúc đứng cạnh nhau mới thấy buồn đến thế
Mười hai năm ve kêu như thành lệ
Bước đi không đành , ngoảnh lại buồn hơn
Thao thức bao ngày qua tiếng trống trường
Lúc chia tay thèm được giật mình rồi chạy
Giơ truy baì , phút ra chơi cả những lần đi học muộn
Bây giờ cũng thành kí ức chìm sâu .
Xưa cứ trách bằng lăng tím đâu dâu
Giờ mới thấy hoa có màu nỗi nhớ
Tím miên man ,tím chùng thời gian đang căng nghẹn thở
Của mùa thi mỗi lúc một gần ...
Có người bạn đến phút cuối mới thành thân
Có mái tóc giờ chia tay mới biết mình rất nhớ
Trong lưu bút có bài thơ chép rồi mà vẫn sợ
Ngại ngùng đưa hồi hộp đợi... chợt thở phào .
Chia tay nhé , mùa hạ mà bọn mình đều bỗng lớn
Chẳng nói nhiều mà hiểu biết bao nhiêu
Còn gặp lại nhưng mùa hè không ở lại
Thế mới thành kỉ niệm thân yêu !!!
Lớp học
Lớp học ơi hãy ở lại nơi này
Khung cửa sổ, thôi ta chào nhé
Bằng lăng tím trong sân trường lặng lẽ
Lá vẫy tay chào, tạ từ nhé người ơi
Ngày ra trường
Ngày ra truờng có kẻ đã cố cười
Sao nước mắt cứ lăn dài trên má
Muốn nói cùng nhau đôi điều nhưng khó quá
Có lẽ nước mắt đã nói hết niềm thươngthiết kế website thương mại điện tử
Kỉ niệm
Xin gửi lại trường những kỉ niệm về nhau
Tuổi bé thơ ơi, ta gửi người ở lại
Mắt đong đầy nắng , con tim khoắc khoải
Thổn thức nghẹn ngào thôi nhé trường ơi
Kỉ niệm.... thời áo trắng
Cơn gió thoảng chợt thoáng qua sân trường yên lặng
Làm lá vàng rơi... theo cơn gió bay xa...
Tuổi học trò cũng theo gió... đi xa....
Mang kỉ niệm và nổi buồn hạ đến.
Lũ học trò tin thiết kế web tin tứch nghịch... vô tư... ngốc nghếch....
Cúi nhặt chùm phượng vĩ... hát nghêu ngao
Tiếng cười... buồn... chợt làm chúng nôn nao
Và như thế... chúng ồn ào... mách bảo....
Tuổi mộng mơ... của một thời hư ảo
Chẳng bao giờ chịu nhìn ngó đến ai đâu
Mắt thì mãi ngơ ngác.... đến u sầu
Rồi lại nói với nhau rằng ai cũng có một thời yêu... như "giông bão...?..!..?"
... Chúng to nhỏ...ngày mai sẽ trở thành ngưòi lớn
Sẽ mãi nhớ nhau tuổi áo trắng sân trường
Tuổi học trò... của một thưở thân thươngthiết kế website thương mại điện tửTuổi tươi đẹp... cái thưở được núp vào những cánh "...hồng của phưọng..."
Tiếng ve
Có tiếng ve suốt một thời không ai hay
Chỉ đến lúc đứng cạnh nhau mới thấy buồn đến thế
Mười hai năm ve kêu như thành lệ
Bước đi không đành mà ngoảnh lại buồn hơn
Thoáng nỗi buồn, bừng tỉnh nửa cơn say,
Ngọn gió heo may đẩy ta về quá khứ
Tựa bóng hồ Tây ngôi trường xưa cũ,
Chăm sóc ước mơ thuở trong sáng dại khờ.
Ghế đá, cây xanh vẫn in hằn hơi thở
Sôi nổi bồi hồi tuổi mười tám đôi mươi…
Ai trả cho tôi cái chỗ tôi ngồi…
Cái nơi tôi gửi cả thời tôi thương!
Bài thơ nhỏ
Viết vội vàng trước buổi chia tay
Gửi lại đây nỗi nhớ
Cho sân trường vang nắng
Cho hang cây ngẩn ngơ
Cho ghế đá dại khờ
…Và cho ai
Bài thơ ơi,sao chẳng gửi từ đầu
Ngày mai, cổng trường đã khép.
Vấn vương mùa Hạ
Ta khép lại những hồn thơ mười bảy
Thưở loay hoay tà áo trắng bên thềm
Thưở mộng mơ... thời phượng hồng ngày ấy
Chợt hiện về... bao nổi nhớ dịu êm.
Mùa Hạ đến như chạm vào ký ức
Tiếng ve kêu rộn rã góc sân trường
Chút kỉ niệm làm lòng ta thổn thức
Đã qua rồi hư ảo những mùa thương.
Giờ nhớ lại những vần thơ thưở ấy...
Góp nhặt nổi buồn vụn dại của ngày xưa
Thưở dầm mưa... tóc ướt xõa lưa thưa...
Gợi nổi nhớ cơn mưa mùa hạ đến.
Thắm một trời... nhớ thầy cô thương mến...!
Nhớ bạn bè... thưở đến lớp xôn xao...
Thưở cắp sách... của một thời se tà áo...
Ngốc ngếch đến lạ thường xao xuyến thấy mà thương...
Hạ lại đến ta cúi nhặt cành hoa phượng
Nhớ mãi thầy cô... một tình thương độ lượng...
Chắp cánh ươm mầm cho ta những ước mơ
Để kỉ niệm... giờ lại hóa thành thơ trong lòng tôi không thể tắt...
Khoảng lặng thời gian
Phải chăng đã xa rồi tuổi thơ?
Khi nhận ra ta không còn là cô nhóc!
Đêm trở mình chợt khóc
Lắng xa rồi…
Tiếng rồng rắn lên mây…!
Đêm oằn mình trên những hàng cây
Hình như cố níu màu thời gian ở lại.
Nhưng lá bàng có bao giờ xanh mãi.
Cô bé buồn …
“Sắc đỏ rủa màu xanh “
Kí ức tràn về những con nước mỏng manh ,
Chập chững biết đi đã “dung dăng dung dẻ …”
17 tuổi ! cô bé nghĩ gì trong lặng lẽ?
Câu đồng dao ,
hay truyện cổ tích buồn?……
Thời gian trôi luôn ,
và ta không còn là cô nhóc
Tự hỏi lòng mình trong tiếng khóc
Phải chăng đã xa rồi tuổi thơ?…
Gửi cô giáo dạy Văn
Có thể bây giờ cô đã quên em
Học trò quá nhiều làm sao cô nhớ hết
Xa trường rồi em cũng xa biền biệt
Vẫn nhớ lời tự nhủ sẽ về thăm
Có thể bây giờ chiếc lá bàng non
Của ngày em đi đã úa màu nâu thẫm
Ai sẽ nhặt dùm em xác lá
Như em thủa nào ép lá giữa trang thơ
Ước gì… hiện tại chỉ là mơ
Cho em được trở về chốn ấy
Giữa bạn bè nối vòng tay thân ái
Được vui - buồn cười thật hồn nhiên
Em nhớ hoài tiết học đầu tiên
Lời cô dạy “Văn học là nhân học”
Nhưng chẳng ai học xong bài học làm người
Chúng em nhìn nhau khúc khích tiếng cười
Len lén truyền nhau gói me dầm cuối lớp
Rồi đây theo dòng đời xuôi ngược
Vị chua cay thủa nào cứ đẫm bờ môi
Như lúc buồn em nhớ quá cô ơi
Bài học cũ chẳng bao giờ xưa cũ…
Mái trường yêu dấu
Bốn năm trôi qua như một cái ngước nhìn
Để lại thấy những ngập ngừng, bối rối
Bỗng thoáng chốc tôi thấy mình thay đổi
Một chút buồn, lặng lẽ, bâng khuâng…
Mái trường xưa có in dấu hay không?
Những kỷ niệm của một thời để nhớ
Trang lưu bút vẫn ấm nồng hơi thở
Những nỗi buồn, nỗi hờn giận vu vơ.
Có còn chăng những thi si làm thơ?
Những thi sĩ tuổi mộng mơ ngày ấy?
Mỗi đứa một nơi giờ xa xăm biết mấy
Có còn đâu những buổi học hôm nào
Những tiếng gọi thân thiết “mày tao”
Đã rơi vào khoảng không gian yên tĩnh
Vang lên tiếng bước chân xưa tin thiết kế web tin tứch nghịch
Rồi lặng đi trong khoảng trống tâm hồn.
Đã xa rồi lớp học dưới mái trường
Một mái nhà chỉ còn trong kí ức
Nhưng trái tim vẫn bồi hồi trong ngực
Vẫn thầm thì khẽ gọi “Mái trường ơi!”
Không đề 1
Có mùa phượng vĩ không tên thành hò hẹn
Đỏ cái nhìn vương vấn lúc chia tay
Cô bạn gái ngại ngùng không dám khóc
Nghèn nghẹn lời trong đôi mắt đắng cay .
Có một tiếng ve suốt một thời không ai hay
Chỉ đến lúc đứng cạnh nhau mới thấy buồn đến thế
Mười hai năm ve kêu như thành lệ
Bước đi không đành , ngoảnh lại buồn hơn
Thao thức bao ngày qua tiếng trống trường
Lúc chia tay thèm được giật mình rồi chạy
Giơ truy baì , phút ra chơi cả những lần đi học muộn
Bây giờ cũng thành kí ức chìm sâu .
Xưa cứ trách bằng lăng tím đâu dâu
Giờ mới thấy hoa có màu nỗi nhớ
Tím miên man ,tím chùng thời gian đang căng nghẹn thở
Của mùa thi mỗi lúc một gần ...
Có người bạn đến phút cuối mới thành thân
Có mái tóc giờ chia tay mới biết mình rất nhớ
Trong lưu bút có bài thơ chép rồi mà vẫn sợ
Ngại ngùng đưa hồi hộp đợi... chợt thở phào .
Chia tay nhé , mùa hạ mà bọn mình đều bỗng lớn
Chẳng nói nhiều mà hiểu biết bao nhiêu
Còn gặp lại nhưng mùa hè không ở lại
Thế mới thành kỉ niệm thân yêu !!!
Nhìn những chùm hoa phượng rực cháy, tôi bỗng nhớ lại thời học sinh của mình, nhớ rằng mình đã đi qua những chặng đường đẹp nhất, để vững tin
Những ngày tháng đẹp hơn trong cổ tích
Trôi qua mau như cơn gió mùa thu
Ta chẳng thể mãi mười tám tuổi
Sao thương hoài thuở hoa bướm thần tiên
Không đề 2
Bốn mùa xuân hạ thu đông
Chúng ta nào có mong mùa hè về
Thà cho mất những tiếng ve
Còn hơn thấy cảnh bạn bè chia tay
Không đề 3
Tình nào đẹp bằng tình áo trắng
Tuổi nào mơ bằng tuổi học trò
Khi còn nhỏ mong cho mình chóng lớn
Lớn lên rồi lại nuối tiếc ngày xưa
Không đề 4
Có một thoáng mắt buồn
Thoảng một niềm luyến tiếc
Có một lời từ biệt
Để mãi mãi không quên
EmoticonEmoticon