Bổng nhớ tuổi thơ tôi


Nhớ đấy...! nhớ thật nhiều đấy...

Mùa tựu trường của nhiều nhiều năm về trước... cái mùa mà tôi và chị hai
Thơ của tôi cùng cấp sách đến trường, khi ấy chị hai tôi lớn hơn tôi trên tận 4 tuổi. Mùa tập mới, những miếng nhãn dán bìa tên, hương của chúng vẫn còn đọng lại trong tôi muỗi tháng lại 8 về. Nào là sách mới, bìa kiếng, bút mới còn thơm mùi mực đậm lại còn thêm cập mới...Làm sao tôi quên tuổi thơ ấy...

Tiếng ve trên cành thôi râm rang khi mùa hạ dần tàn bên khung của sổ mà chị tôi hay ngồi nhìn lên cành cao trong khi tôi cùng lũ bạn đang đùa phía nhau nhà cùng những khóm trúc hàng ổi cạnh bờ mương.


Những rẩy mía đu đưa theo mùa gió, những rặng dừa thôi âm rang tiếng chim Chiện chiều, khóm trúc sau nhà vẫn ìm rìm theo năm tháng...hàng ổi già dần lụi tàn bên bờ mía cũ... Bởi khi giờ đây tôi không còn có nhiều thời gian ở cái nơi tôi lớn lên nữa, nơi tôi lớn lên và cũng không còn hiện diện bóng dáng của chị hai tôi nhiều nữa. Khi trở về...! bạn tôi, chị tôi không còn bên tôi, bên những gốc ổi gìa nữa...đó giờ chỉ còn là kỹ niệm xưa cũa mà tôi còn nắm giữ riêng tôi.

Nếu được một lần đi thật xa thật xa, tôi ước mình được đâu để trở về cái thời gian ấy, cái thời mà tôi còn ngay thơ, không quan tâm sự đời ra sau khi mỗi tháng thức dậy, đều khó khăn nhất khi thức dậy là xem hôm nay mình sẽ chơi gì cùng lũ bạn và chị hai. Ước mơ thì cũng chỉ là mơ ước mà thôi, bởi giờ này tôi đã lớn và học cho mình cái cách để quên đi những qúa khứ đẹp của tâm hồn tuổi thơ mình. Và học cho mình cách viết ra những cảm xúc, những tình yêu và những nỗi nhớ...dìm tận trong tim khi không có cách nào nói ra nữa... Những dòng chữ cứng nhắc và những cảm xúc khô khan là những gì tôi muốn viết ra cho mình quên đi những áp lực thời gian dần mang tuổi thơ tôi đi xa...đi thật xa...


Tác giả: Higan Lê


EmoticonEmoticon