Có một vùng ký ức tuổi thơ tôi...

Xa quê những tháng năm dài đằng đẵng và cũng ngần ấy thời gian tôi nhìn cây hoa gạo già ở đình làng Mỹ Lộc trải qua bốn chục mùa tháng 3 thay lá, xanh chồi, nở hoa.
Người dân làng nguồn sông nước ở huyện nhỏ Tiên Lãng quê xưa của tôi là những con người sống giản dị, chất phác và đôn hậu.
Làng tôi vùng châu thổ sông Hồng bên lở bên bồi. Ruộng hai vụ chiêm khê mùa úng. Những người nông dân chân lấm tay bùn, ngày dài lam lũ, tay ngập bùn sâu, gieo hạt lúa trên những cánh đồng quê hương mùa gió lộng…
Họ gắn bó bền chặt với nguồn cội trên cánh đồng người. Rồi những mùa nặng trĩu hạt lúa vàng. Con đường làng quê tôi mỗi khi vào mùa gặt, rạ nằm phơi trong sắc nắng vàng đậm. Đòn xóc cong nắng chiều, rung rinh chùm lúa chín. Từng đàn trâu lững thững về chuồng, đuôi ve vẩy, vểnh cặp sừng cong, chen nhau lấn cỏ trên lối đi quen thuộc, bóng chiều muộn…
Thuở nhỏ ấy, bọn trẻ tụi tôi hay thích ham đuổi bắt cào cào châu chấu xanh sau mỗi vụ mùa gặt và cũng hay trèo leo trên thân cây để bắt những chú ve con.
Viết về quê hương: Có một vùng ký ức tuổi thơ tôi…
Nắng ngày hạ đổ xuống như hong, khoảng sân nhà tôi lúc nào cũng đầy màu nắng mới và mẹ hay bỏ thóc ra phơi đầy. Tôi còn bé cứ lõng nhõng đọc bài thơ 'chú ve' bên gốc hoa mít xanh mát, thỉnh thoảng gọi mẹ í ới…
Tôi bị bố quở phạt vì nắng mà vẫn đi bắt cá cùng lũ bạn hàng xóm. Ký ức tuổi nhỏ nghịch ngợm, hồn nhiên ấy cứ theo tôi suốt cuộc đời.
Tôi nhớ vùng trời hạ đầy gió và trăng mát. Đó là những đêm tôi cùng mẹ trải chiếu ra sân ngồi. Mẹ lấy chiếc mo cau quạt cho tôi. Tôi mơ màng gối lên lòng mẹ mà nhìn những ánh sao đêm sáng rực.
Khi ấy, tôi thấy mình như được chạm tới cung trăng của chị Hằng, chú Cuội và được nghe đàn vĩ cầm của nghệ sĩ ve sầu trong đêm.
Tiếng dế mèn sau khu vườn nhỏ cũng làm tôi thích thú, say mê đến lạ kỳ. Tôi yêu các loài vật nhỏ bé và thiên nhiên xung quanh mình. Khoái lắm cái cảm giác được uống bát nước vối đậm đặc từ tay mẹ nấu, được ngửi mùi hương bưởi và hương lá nhu từ mái tóc thơm thơm của mẹ. Và từ ấy, tôi cũng ước mơ sau này lớn lên trở thành thiếu nữ có mái tóc dài và thơm như của mẹ.
(…) Giờ đây mỗi lần qua con đê làng, nhìn mùa lúa xanh, gió thổi hương cỏ gừng, tôi lại nao nao nhớ về cây gạo ở thôn cũ của quê nhà. Mái đình cổ kính nằm quên tuổi nghìn năm…
Gần cổng làng của thôn là quán mái lèo lợp rạ đơn sơ, bát nước chè nguồn đậm đà ngọt vị hương quê, béo ngậy tô mỳ ngon và miếng bánh tráng nướng thơm giòn tan. Ôi! Hương vị quê làng của ngày mẹ dẫn tôi đi thi tiểu học, đến nay vẫn ngỡ như vừa mới hôm qua thôi...
Tôi nhớ về cái lò rèn đúc đồng đỏ của ông Tư Vè, gần bên mùa hoa xuyến chi nở trắng ngần, ở đó còn có bánh xe nước quay đều cần mẫn, ống tre tròn trút từng vòng trắng xóa xuống đám ruộng lúa xanh mơn thì con gái.
Tay búa rèn của người thợ nhịp nhàng, cần mẫn trên những cây chông sắt nhọn đỏ hồng dùng cho thiếu nhi và dân làng gài bẫy đánh giặc Tây. Thấp thoáng sau hàng cây xanh là chiếc cầu treo bắc ngang nối tình hò hẹn, đến những mùa trăng non cứ run run gót dại khờ…
Con sông quê nuôi dưỡng tuổi thơ, những con gái, con trai làng vào độ tuổi 13 hồn nhiên để ngực lưng trần tắm mưa nguồn bình thản. Rồi rủ nhau ra chái hè đếm bong bóng phập phồng trôi nước.
Viết về quê hương: Có một vùng ký ức tuổi thơ tôi…
Chiều êm ả bên giếng làng quê, con gái miền trung du hồn nhiên tắm, ngực tròn núm nhụy. Gàu mo cau xối nước mát chảy qua tấm lưng thon nõn nà, cười khúc khích.
Đêm sân đình làng mát, trăng lấp lánh tán cổ thụ già. Gió thoảng qua đủ ngắt nhẹ vài chiếc lá sương, rơi lung linh óng bạc. Những chiếc lá mang theo bao rụt rè kỳ diệu của tuổi thơ
Nhớ quê nhớ dòng sông thương trôi ngược với ăm ắp hoài niệm tháng 5. Ban mai sớm cùng mùa vải chín đỏ mọng trong hơi sương thu mát con đường đi.
Nắng từ từ lên cao, rồi chiếu về phía thôn làng của huyện, sáng ửng đồi chè, quế, tiêu xanh mướt. Những con đường trải nhựa hai chiều, những ngôi nhà mái ngói đỏ, mái bằng nối nhau thật hạnh phúc.
Tuổi ấu thơ tôi cứ êm đềm trôi qua như gió thổi dịu dàng! Nó trong vắt như dòng sông quê nhà, như những buổi trưa hè đứng dưới hàng cây mát rượi. Tôi không sao quên được sắc trời xanh biếc và ánh nắng màu vàng.
Quên sao được người dân quê mộc mạc, chân tình, chất phác ấy. Quên sao được những con đường trải đầy lớp rơm rạ vào mùa lúa chín và những đêm đầy trăng đi đuổi bắt đom đóm rơi. Tôi nhớ… nhớ lắm!


EmoticonEmoticon